MẸ ƠI!
Published on 09/14,2010
MẸ ƠI!
"Kính dâng lên hương hồn mẹ Trần thi A"
Mẹ ơi!
87 tuổi
Suốt đời cực khổ
Mang nặng đẻ đau
một bầy con nheo nhóc
Trải qua hai cuộc chiến tranh
nhà rách nát tan hoang
Đôi quang gánh gánh hai thằng con nhỏ
Tay dắt dìu mấy đứa lớn chạy tản cư
Tảo tần nuôi con vào đại học
Mẹ ơi!
87 tuổi
Suốt đời cơ cực
35 năm hòa bình
Sông Gò Bồi vẫn không ngừng chảy
Vạn Gò Bồi nào có được như xưa
Nước mắm không còn là thương hiệu thở nào
Mẹ vất vã sớm hôm lo cho từng đứa một
Dựng vợ gả chồng chu tất đời con
Mẹ ơi!
87 tuổi
Suốt đời cơ cực
Thất thập cổ lai,
Mẹ đã qua tuổi ấy
Một mình thui thủi mở quán nhỏ ven đường
Sống cuộc đời tự tại không nhờ vả vào con
Để cái đức cho trẻ bằng câu thơ kinh kệ.
Mẹ ơi!
87 tuổi
Suốt đời cơ cực
Bếp ga, nồi điện nào phải như xưa
Mẹ lo toan sắp đến mùa mưa dầm gió dãi
Góp củi vụn chất dành khi dông bão
Bà mẹ quê vẫn mãi mãi trong mẹ, mẹ ơi!
Mẹ ơi!
87 tuổi
Suốt đời cơ cực
Trưa đứng ngọ, mẹ không ngơi nghỉ
Lặn lội mày mò bụi rậm gom tìm từng cây củi
Lủ ong dử phủ trùm lên người mẹ, mẹ ơi!
Mẹ ngã xuống đôi tay yếu run rẫy lụi tàn!
Mẹ ơi!
87 tuổi
Suốt đời cơ cực
Mẹ đã đi đi xa mãi mãi mẹ ơi!
Ngoảnh mặt lại mẹ xa rời nhân thế
Nhói lòng con, mất mẹ thật rồi sao?
"Ầu cơ con ngủ cho ngon
Để mẹ đi cấy đi cày nuôi con"
Mẹ ơi, mẹ ơi...đừng bỏ con thơ!
Hà Nguyên ( 14/9/2010)
----------------
Ngày chủ nhật, buổi sáng nghe tin thằng bạn học Hoàng Ngọc Khánh đang đi công tác Quảng Ngãi điện vào báo tin mẹ của bạn Tạ Văn Đước vừa ta thế!.
Mẹ Trần Thị A còn đang khỏe mạnh, tuổi đã 87 nhưng mẹ không làm phiền các con, dù mẹ đang sống kề bên hai đứa con trai út ở Tân Giảng-Gò Bồi ( ngay quê ngoại của thi sĩ Xuân Diệu), xã Phước Hòa, huyện Tuy Phước, tỉnh Bình Định mẹ vẫn tự sống bằng cách lập một quán nhỏ ven đường bán đồ dùng- bánh kẹo cho lối xóm.
Vào trưa ngày 11/9/2010, mặc dù nhà nấu bếp ga-nồi cơm điện, nhưng vẫn tính cách bà mẹ quê Việt nam cần cù chịu thương chịu khó, mẹ đã lần mò đi mót củi ở một bụi rậm cách nhà chừng 30 mét, thì trong bụi rậm ấy có một tổ ong lớn, bầy ong dữ đã ùa ra bao trùm lấy mẹ mà chích mà đốt. Mẹ đã ngã gục xuống, con và cháu đã đến cứu mẹ cũng bị ong dữ tấn công!
Do sức khỏe của mẹ già yếu, mà đàn ong cắn chích nhiều quá, nọc độc quá nhiều, nên mẹ đã qua đời tại Bệnh Viện huyện.
Bạn bè, thân hữu cùng học một lớp và cùng trường Đại Học Phú Thọ ( nay là Đại Học Bách Khoa thành phố HCM) với con trai đầu của mẹ là bạn Tạ Văn Đước trưa ngày 13/9/2010 đã đến thắp hương phúng điếu mẹ và chia buồn cùng gia đình mẹ.
Đoàn gốm các anh bạn: Võ Ngọc Thương (ở Công ty Cơ Khí Nhân Phú-Phú Tài-Qui Nhơn), Trương Đình Tân ( ở Nhơn Thọ-An Nhơn), Hoàng Ngọc Khánh (ở Công Ty CP cơ khí và xây lắp 276-Sài Gòn), Nguyễn văn Phúc (ở Công ty bê tông ly tâm Hợp Thành-Phước Thành) và Nguyễn Văn Hà (ở thị trấn Bình Định-An Nhơn) đồng thay mặt cho các bạn cùng học trường Đại Học Bách Khoa TP HCM, cùng lớp thời trung học.. đến viếng tang-phúng điếu-chia buồn.
Sau đây là một số hình ảnh:
Bảng cáo phó đám tang mẹ Trần Thị A.
Bạn Tạ Văn Đước bên quan tài của mẹ.
Bạn Hoàng Ngọc Khánh dâng hương phúng điếu
Bạn Nguyễn Văn Phúc thành kính theo phong tục Việt Nam.
Bụi rậm nơi mẹ Trần Thị A đi vào tìm củi lúc trưa 11/9/2010
Bầy ong đã đốt mẹ Trần Thị A
Tổ ong này là nguyên nhân gây cho mẹ mất.
Tổ ong đã đươc gia đình đốt cháy tiêu hủy vào đêm 12/9/2010
Em đội mũ trước đó đả bị ong chích ở đoạn đương này , nhưng không ngờ lại nằm trong bụi rậm này, cháu y phục tang trắng là con trai đầu của bạn Tạ Văn Đước tên Tạ Văn Huy ( Ks cơ khí, hiện công tác tại Sài gòn)
Quang cảnh xe chở quan tài và nhà của mẹ, trên xe có một cháu nội của mẹ đang ngồi học bài.
Nén đau thương cháu Tạ Lê Dương học lớp 8 đang miệt mài ôn tập bài văn!
( cái chí của con trẻ nông thôn đáng trân trọng)
Cháu Tạ Lê Dương học sinh lớp 8, rất đẹp trai nhỉ!
Vợ chồng của bạn Tạ Văn Đước con trai lớn của mẹ.
Võ Ngọc Thương, Hoàng Ngọc Khánh, Tạ Văn Đước
Trương Đình Tân, Nguyễn Văn Phúc, Võ Ngọc Thương, còn Hà Nguyên thì đang chụp hình.
Nhà mẹ Trần Thị A nằm dọc sông Gò Bồi, nơi sầm uất nhộn nhịp ghe thuyền từng một thời phồn thịnh của đất Bình Định. Nơi nầy cũng là nơi từng lưu dấu tuổi ấu thơ của nhà thơ Xuân Diệu, hiện nay có nhà lưu niệm Xuân Diệu./.
****************************************
Không mặt trời nào thiêu cháy bờ vai
Không cơn bão nào cuốn trôi ý chí
Không bát cơm nào mẹ cậy nhờ con
Mà nay xác mẹ hao mòn
Chỉ vì ong đốt nên cơn sốt này
Ra đi như chuối lìa cây
Xót đau thân mẹ tiếc ngày tiếc đêm...
Vô cùng thương tiếc một người mẹ lam lũ, bất hạnh.
Lọ Lem viết vội dòng thơ này như nén nhang chia sẻ nỗi bi ai nơi trần thế.
Lọ Lem
------
Rất vui được "bạn" đến thăm và chia sẻ.
À! Không ở Tuy Phước mà ở quê hương của Thầy Mang Viên Long...
--------
Cảm ơn bạn Hoài Khánh đến thăm và chia sẻ.
Ở miền Bắc có tục Cải táng, còn ở trong nam thì không có tục này, chỉ an táng một lần.
Entry không hề có một bức chân dung bà cụ, nhưng ai dừng chân nơi này cũng nhận diện một người mẹ hao hao giống mẹ mình một đời lam lũ, tần tảo, hết lòng vì chồng, vì con... ngay cả đến phút cuối đời mẹ cũng ra đi trong niềm đau và để lại sự thương cảm đến tột cùng.
Khép lại cuộc đời của một con người, một người mẹ bình dị như bao bà mẹ Việt Nam khác, nhưng sao: dường như những điều càng bình dị càng rất đỗi thiêng liêng, cao quí trong cuộc đời này!
Entry không hề có một bức chân dung bà cụ, nhưng ai dừng chân nơi này cũng nhận diện một người mẹ hao hao giống mẹ mình một đời lam lũ, tần tảo, hết lòng vì chồng, vì con... ngay cả đến phút cuối đời mẹ cũng ra đi trong niềm đau và để lại sự thương cảm đến tột cùng.
Khép lại cuộc đời của một con người, một người mẹ bình dị như bao bà mẹ Việt Nam khác, nhưng sao: dường như những điều càng bình dị càng rất đỗi thiêng liêng, cao quí trong cuộc đời này!
------
Cảm ơn Khải Nguyên đến thăm và có cảm nhận chia sẻ nỗi đau mất mẹ!
Mẹ già quê là vậy, nuôi con dạy dỗ nên người, con cháu thành đạt nhưng vẫn không rời quê, rời một ngày là nhớ một ngày, phải về quê! Vì thế nhiều người con dù đang ở thành phố với đời sống tương đối nhưng vẫn đau đáu vì cha mẹ không rời được quê hương mà cùng chung sống!
Tâm lý người già là vậy, không muốn làm phiền lụy con, sống chân chất một mình nơi thôn quê...
Biết làm sao, nghĩ đến đời mình gần già cũng phải vậy quá!
Lâu rồi anh em mình mới tâm sự.
Chúc Khải Nguyên và gia đình khỏe nhé!
Vâng, mẹ A là hiện thân của bà mẹ Việt Nam trọn đời tận tụy hy sinh cho chồng con.
Cầu chúc hương hồn của mẹ mau sơm tiêu diêu về miền cực lạc.
Vâng, mẹ A là hiện thân của bà mẹ Việt Nam trọn đời tận tụy hy sinh cho chồng con.
Cầu chúc hương hồn của mẹ mau sơm tiêu diêu về miền cực lạc.
-------
Cảm ơn Kim Thanh chi sẻ cùng gia đình mẹ Trần Thị A về nỗi đau mất mẹ!
Đúng là loài ong vò vẽ, một loài ong dữ mà trong thời chiến tranh thường dùng để chống càn.
87 tuổi đã già khổ thay
Suốt đời vất vả đắng cay
Ra đi đau đớn thế này buồn sao!
Sự ra đi của bà mẹ già tuổi cao,thật thương tâm !
Xin chia sẻ cùng gia đình và bè bạn
Cầu chúc linh hồn cụ sớm siêu thoát!
87 tuổi đã già khổ thay
Suốt đời vất vả đắng cay
Ra đi đau đớn thế này buồn sao!
-----
Thương mẹ vất vả tuổi già
Lo con lo cháu, lo ngày lo đêm
Cuối đời không muốn êm đềm
Chắt chiu để khỏi lụy phiền cháu con!
Rất cảm ơn anh Lê Trường Hưởng đến thăm và có thơ chia buồn!
CR sang nhà mới biết anh là nam giới và đang buồn vì mẹ A của bạn đã mất.
Xin thắp nén nhang cho người mẹ tảo tần ạ./.
Chuyện thật buồn anh ạ. Mẹ anh em mình đúng là cả đời tần tảo vì con.
Cho em gửi lời chia buồn đến gia đình và anh Tạ Văn Đước anh nhé.
Thành kính phân ưu.
Xin chia sẻ cùng gia đình và bè bạn
Cầu chúc linh hồn cụ sớm siêu thoát!
-----
Rất vui được người con gái miền Đông đất đỏ đến thăm và chia sẻ cùng gia đình mẹ Trần Thị A.
Chúc Thaobinhduong khỏe-vui!
Xin thắp nén nhang cho người mẹ tảo tần ạ./
-----
CR lại tưởng lầm hanguyen là...phái nữ rồi, chắc lầm người nào có tên giống như hanguyen chứ gì?
Rất vui và trân trọng tình cảm của CR đến thăm và thắp nén nhang cho người mẹ tảo tần.
Chúc sức khỏe CR !
Cho em gửi lời chia buồn đến gia đình và anh Tạ Văn Đước anh nhé.
Thành kính phân ưu.
------
Chào anh Phạm Thanh Khương.
Rất vui được đón anh đến thăm trang nhật ký của Hà Nguyên.
Cuộc đời của thế hệ chúng ta, dù anh ở Thái Bình, tôi ở Bình Định, và các bạn khác ở vùng miền khác gần như đều có xuất phát là ở nông thôn cơ cực; kỷ niệm ấu thơ, kỷ niệm về mẹ nó dạt dào trong tâm hồn chúng ta từ khi cắp sách đến trường đến khi già nhắm mắt xuôi tay. Mẹ Trần Thị A sao mà tảo tần chịu thương chịu khó giống như mẹ của tôi, và chắc rằng giống như mẹ của anh và mẹ của các bạn khác. Đi dự đám tang về mà lòng tôi thổn thức nhớ về mẹ tôi, hình dáng của một bà mẹ quê Việt Nam cần cù nhẫn nại chăm chút cho gia đình cho con cho cháu; cái đau đáu ấy càng đau hơn khi mà mẹ Trần Thị A mất do lủ ong độc tàn ác...
Cảm ơn anh rất nhiều về lời chia sẻ của anh, chúc anh luôn luôn khỏe, tác phong nhanh nhẹn của một người lính!
Xin chia sẻ nổi đau mất mát cùng với gia quyến.
Xin chia sẻ nổi đau mất mát cùng với gia quyến.
-----
Cảm ơn em đến thăm anh và chia sẻ.
Chúc em và cháu khỏe nhiềi nhé!